Phần lớn cha mẹ đều cảm thấy chúa ghét việc giường chiếu nhớp
nháp, hôi rình vì con tè dầm. Họ phải trải những tấm thảm bằng nilon “chống thấm”
xuống dưới phần giường mà con nằm ngủ để nước tiểu của con tè dầm nửa đêm không
thấm vào đệm, để đỡ phải giặt nhiều. Mà họ không biết chính điều đó làm lưng
con có nhiều rôm sẩy, người con nóng bừng, và mỗi đêm con tỉnh giấc nhiều lần
vì lưng ướt đẫm mồ hôi trong khi ngủ điều hoà thì “không thể nóng”.
Rất nhiều trong số họ cũng đã từng đánh con vì con luôn tè dầm
trước rồi mới bảo mẹ. Lũ trẻ hẳn đã hoảng sợ cực độ trong trường hợp đó vì bối
rối không biết phải làm sao với chính mình, và với mẹ của mình. Các ông bố bà mẹ,
họ đã không biết được rằng “chính chúng cũng đã rất cố gắng muốn thông báo với
bố mẹ, nhưng bất khả kháng, cơ thể chúng chưa đủ tinh khôn để làm việc đó”. Đó
là lý do vì sao khi chúng tè rồi mới la lên. Nếu hiểu một cách tích cực, có phải
con bạn đã lên 1 level mới khi tè rồi và biết gọi mẹ dọn, thay vì tè xong và im
lặng bỏ đi luôn không? Sao bạn không khen con để con cố gắng hơn một chút nhỉ.
Điều đó sẽ làm khích lệ sự tự tin của con, đừng tiết kiệm lời khen quá mức.
Nhiều người quan niệm “Trẻ biết tè khi nghe tiếng “xi” là trẻ
thông minh, có giáo dục”. Nên nóng lòng tập xi tè cho con để con không tè dầm,
để khoe với các mẹ khác lấy một chút “tự hào”.
Hãy thôi tư duy như thế nữa đi ! Trẻ con chưa THÔNG MINH được
đến mức ấy đâu. Và thực sự chúng rất hoảng sợ bị đánh đòn khi tè dầm nên dần
hình thành phản xạ tè ngay khi nghe tiếng xi thôi.
Vậy, nếu không xi tè, cũng không muốn nhà cửa bị “ô nhiễm”
vì mùi nước tiểu của con thì phải làm sao? Thì đóng bỉm chứ sao. Nhưng bất cứ
khi nào có thể, hãy bỏ bỉm ra để con được thoải mái. Còn bất khả kháng thì phải
mặc lại. Cho đến khi nào con thực sự đủ trưởng thành để bỏ bỉm (có những bé là
2-3 tuổi, thậm chí có bé 4 tuổi mới bỏ được bỉm, hoàn toàn không sao cả).
Các trường hợp con nóng, bí, khó chịu, liệu có thực sự tại bỉm
làm con nóng không hay vì con đã tè đầy tràn rồi, và cảm giác ướt át làm con
khó chịu muốn mẹ tháo nó ra mà mẹ vẫn chưa tháo nên con tức giận? Hãy thử so
sánh với việc các mẹ đến ngày "bà dì"của phụ nữ, chỉ vài ngày cũng đã
làm chúng ta muốn bực bội phát điên lên, huống gì là trẻ con.
Hãy bỏ bỉm cho con khi con biết nói với mẹ "(con) đi
tè", hoặc dặn con "khi con cần đi tè, gọi mẹ nhé" và con ''hiểu
được" điều mẹ nói. Chứ đừng "xi tè" cho con. Vì nó sẽ làm con hiểu
nhầm phản xạ là "chỉ khi xi mới đc tè”, vô tình làm con nhịn tè thành
quen. Bàng quang của con không đủ lớn để có thể nhịn tè, và mẹ có thể vô tình
vì bận nghe điện thoại, làm báo cáo, ninh xương, rán cá mà quên mất đã bỏ qua một
cữ xi tè cho con. Nhịn tè sẽ ảnh hưởng đến quá trình lọc nước tiểu ở thận và
bàng quang của con, ảnh hưởng đến cơ chế đóng mở của các cơ đóng xả ở niệu quản
mẹ biết không? Và con cũng cần tự dạy bản thân mình biết khi nào mình buồn tè,
khi nào mình “thích”, “muốn” đi tè mẹ ạ.
KẾT LUẬN: Mẹ không thể “xi tè” con cả đời, nên để con tự dạy
bản thân mẹ nhé.
EmoticonEmoticon